Hôm nay tôi buồn!
Hôm nay là một ngày mệt mỏi, công việc liên tục và tôi vẫn chưa giải quyết xong. Tôi thì không phải là một người giỏi xử lý nhiều việc cùng lúc, lúc em nhắn cho tôi những dòng tin nhắn như ngày thường, tôi chợt cảm thấy căng thẳng, đầu tôi oong lên, mắt tôi tối lại và tay tôi ngừng gõ những dòng code. Tôi đã phải tự tắt điện thoại để đầu óc được tập trung hơn, không phải suy nghĩ về một vấn đề với tôi là rất bé nhưng em xử lý dài lê thê. Tan tầm, tôi về đón em như đã hẹn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, tôi thấy tức ngực, người tôi đói gần lả đi. Và tôi đã có thái độ nói chuyện rất "chán" với em.
Em, như những gì đã từng, vẫn rất nhạy cảm. Và em nhận ra tôi đang cáu. Và em không nói gì nữa cả sau khi trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi về lịch trình tối nay. Nhưng lúc đấy, lần đầu tiên tôi đã nghĩ rằng, tại sao em không thể cảm thông cho tôi. Em có thể nhẹ nhàng hơn được mà, tôi đang không ổn, tôi biết rõ và hơn ai hết, tôi cho rằng, em cũng biết rõ. Tôi đã nghĩ thay vì im lặng hoặc cảm thấy khó hiểu với tôi, em có thể chia sẻ cùng tôi, thực sự chia sẻ cùng tôi cái cảm xúc tồi tệ lúc này mà. Tôi thấy thất vọng.
Về tới nhà, tôi im lặng. Những lúc quá nhiều chuyện không như ý, tôi đều im lặng. Nhưng em, tôi biết, em cũng mệt, nhưng em muốn tôi quan tâm em như thường ngày. Em nói rằng tôi mặc kệ em.
Em à, tôi không biết liệu rằng tôi đúng hay sai, nhưng tôi chỉ muốn là tôi lúc đó, muốn những cảm xúc được lắng đọng, và chìm đắm vào những dòng tiểu thuyết mà tôi đang đọc, tôi muốn yên lặng! Tôi biết, lẽ ra tôi nên nói ra rằng tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi, nhưng lúc đó tôi còn không muốn nói gì nữa. Tôi cảm thấy - như mọi lần - em hoàn toàn không để tâm - hoặc chỉ để tâm lúc tôi nói, sau đó, em cũng chả buồn nhắc lại hay hỏi tôi tình hình thế nào. Tôi cũng không phải người sâu sắc, nhưng cũng không phải người dễ buồn dễ vui. Những vấn đề về mặt cảm xúc của tôi, sẽ kéo dài lê thê...
Tôi hi vọng chúng tôi đều sẽ thay đổi để phù hợp hơn với nhau, tôi hi vọng chúng tôi có kết cục đẹp...
Tôi hi vọng tôi sẽ nhẹ nhàng hơn, tôi rất muốn em sẽ thực sự quan tâm tâm trạng của tôi.
Nhưng tất nhiên rồi, ai cũng sẽ vì bản thân đầu tiên, nghĩ tới bản thân đầu tiên, cái tôi là ưu tiên lớn nhất. Ít nhất là giữa tôi và em đang như thế...
Tôi buồn lắm, nhưng không biết phải làm sao, một mớ hỗn độn!
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa