Chuyển đến nội dung chính

Đêm dài, điếu thuốc còn cháy đỏ, khói còn bay...

Hà Nội một ngày gió mùa về...

Cũng gần 2 tháng chưa viết bài nào nhỉ, hôm nay nhân ngày deadline dí, ngồi tâm sự một chút. Cũng chả có gì nhiều, ngoài việc mình suy nghĩ nhiều hơn. Dường như càng già đi, càng nhiều tuổi hơn, con người ta lại càng suy nghĩ nhiều hơn, chậm lại, một cách kỹ lưỡng. Hiển nhiên là ai cũng biết điều đó, nhỉ? Vấn đề ở đây là, tôi chả nghĩ thông suốt được điều gì cả. Mỗi thứ tắc lại một chút, và những dự định thì dở dang...


Tôi suy nghĩ về tương lai, rồi liệu dăm ba năm nữa, mình sẽ trở thành thế nào. Tôi không biết, bạn không biết, chúng ta không biết. Nhưng chúng ta cần kế hoạch. Ừm, mọi con đường đều dẫn tới thành Rome, và với tôi, mọi thứ tôi đang làm, hi vọng là đều dẫn về đích của kế hoạch 5 năm lần thứ nhất!


Tôi chẳng thể chia sẻ nhiều, chẳng thể cởi mở nói về dự định của tôi, kể cả là trên blog này. Tôi biết, đó là dấu hiệu của sự thiếu tự tin, liệu có thể thực hiện ước mơ của mình hay không. Chỉ muốn type ra vài dòng gì đó, cho đỡ chán, coi như đang tâm sự với người bạn tri kỷ không biết nói chuyện mà thôi.

Đêm dài, điếu thuốc còn cháy đỏ, khói còn bay...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thế nào là yêu?

 Hôm nay tôi buồn! Hôm nay là một ngày mệt mỏi, công việc liên tục và tôi vẫn chưa giải quyết xong. Tôi thì không phải là một người giỏi xử lý nhiều việc cùng lúc, lúc em nhắn cho tôi những dòng tin nhắn như ngày thường, tôi chợt cảm thấy căng thẳng, đầu tôi oong lên, mắt tôi tối lại và tay tôi ngừng gõ những dòng code. Tôi đã phải tự tắt điện thoại để đầu óc được tập trung hơn, không phải suy nghĩ về một vấn đề với tôi là rất bé nhưng em xử lý dài lê thê. Tan tầm, tôi về đón em như đã hẹn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, tôi thấy tức ngực, người tôi đói gần lả đi. Và tôi đã có thái độ nói chuyện rất "chán" với em. Em, như những gì đã từng, vẫn rất nhạy cảm. Và em nhận ra tôi đang cáu. Và em không nói gì nữa cả sau khi trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi về lịch trình tối nay. Nhưng lúc đấy, lần đầu tiên tôi đã nghĩ rằng, tại sao em không thể cảm thông cho tôi. Em có thể nhẹ nhàng hơn được mà, tôi đang không ổn, tôi biết rõ và hơn ai hết, tôi cho rằng, em cũng biết rõ...

Vô đề

     Mình luôn tự nhìn vào tấm gương của người xung quanh mình, người càng thân mình càng để ý, rằng cách họ vượt qua khó khăn thế nào, giải quyết tình huống có tốt không... Qua đó, mình tự rút ra được kinh nghiệm khi gặp những chuyện tương tự, hoặc tình huống tương tự, mình có thể bình tĩnh đón nhận và xử lý các sự việc đó. Ngoài ra, mình cũng nhìn nhận cách mọi người đối mặt với "nhiều hơn một" những chuyện như vậy tại cùng một thời điểm. Những lần quan sát như thế tạo cho mình tâm lý tốt và một cách tiếp cận mọi chuyện - mình nghĩ - là khá tốt.          Mình cũng muốn những người xung quanh mình học được cách đối mặt vấn đề như vậy, để rồi trong cuộc sống có rất nhiều vấn đề họ vẫn có thể làm mọi việc trôi chảy. Có lẽ với mình đây là một trong số những đức tính sẽ lớn lên con người ta, có thể nói là trải nghiệm, nhưng cũng sẽ là đức tính mà họ cần phải tự ý thức được rằng nên nâng cao hơn mọi thời điểm, trong từng phút giây trôi qua, từ từng tì...