Chuyển đến nội dung chính

Sáng và tối...

 Hà Nội, 07/08/2022.

Em à, loài người thật kỳ lạ, họ có những góc tối chả muốn ai biết. Họ có những bí mật mà họ sẽ đem xuống mồ khi họ chết. Và họ còn có cả nhiều nhân cách nữa.

Thật nực cười cho những kẻ phạm tội, luôn nhận lỗi khi đứng trước tòa, dù biết điều chúng đã làm là sai. Thật nực cười khi bảo rằng tôi thấy ăn năn. Con người tôi, vốn dĩ đã chẳng tốt lành gì. Tôi dối trá, nhỏ nhen, ích kỷ, không có sự kiên định. Tôi rối rắm, tôi khó hiểu, đến tôi cũng không biết tôi đang làm gì. Tôi là một thằng tồi.

Tôi không biết rồi mai này tôi sẽ trở thành người như thế nào, là kiểu người gì, tôi cũng không biết tôi có tự xấu hổ khi tôi lớn, phần chính chuyên trong con người tôi vẫn lớn lắm =))) nhưng phần con trong tôi lại lớn hơn. OMG tôi đã làm gì thế này, tôi muốn viết ra, viết hết, nhưng tôi không thể. Bí mật, hãy cứ để nó ngủ yên.

Vài dòng tâm sự không đầu, không cuối, chả để ai đọc và cũng chả mong ai đọc, nhưng vẫn post lên đây, coi nhưng một lần tôi mạnh mẽ thừa nhận sự sai lầm trong im lặng vậy.

NXT.

Nhận xét

  1. Câu chuyện của bạn na ná với câu chuyện của mình. Có những lúc mình biết mình rất sai, mình biết phải dừng nó lại nhưng 1 phần trong con người mình không muốn điều đó. Mình ko muốn người yêu thương mình phải tổn thương. Arrrrrrgggg, làm thế nào để thoát khỏi mớ bòng bong này

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thế nào là yêu?

 Hôm nay tôi buồn! Hôm nay là một ngày mệt mỏi, công việc liên tục và tôi vẫn chưa giải quyết xong. Tôi thì không phải là một người giỏi xử lý nhiều việc cùng lúc, lúc em nhắn cho tôi những dòng tin nhắn như ngày thường, tôi chợt cảm thấy căng thẳng, đầu tôi oong lên, mắt tôi tối lại và tay tôi ngừng gõ những dòng code. Tôi đã phải tự tắt điện thoại để đầu óc được tập trung hơn, không phải suy nghĩ về một vấn đề với tôi là rất bé nhưng em xử lý dài lê thê. Tan tầm, tôi về đón em như đã hẹn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, tôi thấy tức ngực, người tôi đói gần lả đi. Và tôi đã có thái độ nói chuyện rất "chán" với em. Em, như những gì đã từng, vẫn rất nhạy cảm. Và em nhận ra tôi đang cáu. Và em không nói gì nữa cả sau khi trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi về lịch trình tối nay. Nhưng lúc đấy, lần đầu tiên tôi đã nghĩ rằng, tại sao em không thể cảm thông cho tôi. Em có thể nhẹ nhàng hơn được mà, tôi đang không ổn, tôi biết rõ và hơn ai hết, tôi cho rằng, em cũng biết rõ...

Vô đề

     Mình luôn tự nhìn vào tấm gương của người xung quanh mình, người càng thân mình càng để ý, rằng cách họ vượt qua khó khăn thế nào, giải quyết tình huống có tốt không... Qua đó, mình tự rút ra được kinh nghiệm khi gặp những chuyện tương tự, hoặc tình huống tương tự, mình có thể bình tĩnh đón nhận và xử lý các sự việc đó. Ngoài ra, mình cũng nhìn nhận cách mọi người đối mặt với "nhiều hơn một" những chuyện như vậy tại cùng một thời điểm. Những lần quan sát như thế tạo cho mình tâm lý tốt và một cách tiếp cận mọi chuyện - mình nghĩ - là khá tốt.          Mình cũng muốn những người xung quanh mình học được cách đối mặt vấn đề như vậy, để rồi trong cuộc sống có rất nhiều vấn đề họ vẫn có thể làm mọi việc trôi chảy. Có lẽ với mình đây là một trong số những đức tính sẽ lớn lên con người ta, có thể nói là trải nghiệm, nhưng cũng sẽ là đức tính mà họ cần phải tự ý thức được rằng nên nâng cao hơn mọi thời điểm, trong từng phút giây trôi qua, từ từng tì...