Chuyển đến nội dung chính

Sống có trách nhiệm

 Như tiêu đề, thực ra mình đã nhận ra vấn đề từ rất lâu rồi. Nhưng sau đoạn thời gian nghỉ việc cũ và nhận vị trí mới vừa rồi, mình có vài điều muốn note lại, coi như để nhắc nhở bản thân nhiều hơn.

Đầu tiên, định nghĩa trách nhiệm đối với mình rất đơn giản, nhưng cũng khó thực hiện. Đó là một ràng buộc, một yếu tố cấu thành cuộc sống. Đó là thứ cơ bản nhất của một con người ( tốt), là cốt lõi để xem mình có thể đi xa được tới đâu. Đó là nền móng trước khi mình suy nghĩ tới hành động sắp tới.
Có nhiều vấn đề mà mình cần có trách nhiệm ở trong đó, ví dụ như công việc, gia đình, bạn bè,... Để sống có trách nhiệm, và hoàn thành trách nhiệm không khó, điểm đặc biệt ở chỗ mình nâng "mức" trách nhiệm của mình tới đâu. Ví dụ như khi bước vào một mối quan hệ, nếu mình chỉ đặt trách nhiệm bản thân ở mức tròn vai, thì sẽ khác xa khi mình đặt nó lên ở mức lớn hơn như "trụ cột", "điểm tựa".
Bên cạnh đó, sống có trách nhiệm quan trọng nhất có lẽ là trách nhiệm với bản thân mình. Đặt ra một giới hạn, hoặc đặt ra một mục tiêu, cũng là một biểu hiện của trách nhiệm với bản thân. Mình rất muốn tự nhắc nhở bản thân về vấn đề này, bởi từ khi mình nhận việc mới, lương, thưởng đều tăng nhưng trách nhiệm của mình với công việc đã giảm, mình tự thấy thế, cho nên hiệu quả công việc của mình không cao. Mình không muốn điều này xảy ra, và mình ngay lập tức phải viết bài này, như một cách nhắc nhở.

Và mình nhận ra, khi mình sống thiếu trách nhiệm, những gì mình viết ra, diễn đạt cho người khác sẽ bị rối, không mạch lạc và liền mạch. Điều này rất nguy hiểm, và gây ra hệ quả xấu cho mình, cho những mối quan hệ quanh mình, về kể cả công việc.

Vì thế, hãy sống có trách nhiệm nhé!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thế nào là yêu?

 Hôm nay tôi buồn! Hôm nay là một ngày mệt mỏi, công việc liên tục và tôi vẫn chưa giải quyết xong. Tôi thì không phải là một người giỏi xử lý nhiều việc cùng lúc, lúc em nhắn cho tôi những dòng tin nhắn như ngày thường, tôi chợt cảm thấy căng thẳng, đầu tôi oong lên, mắt tôi tối lại và tay tôi ngừng gõ những dòng code. Tôi đã phải tự tắt điện thoại để đầu óc được tập trung hơn, không phải suy nghĩ về một vấn đề với tôi là rất bé nhưng em xử lý dài lê thê. Tan tầm, tôi về đón em như đã hẹn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, tôi thấy tức ngực, người tôi đói gần lả đi. Và tôi đã có thái độ nói chuyện rất "chán" với em. Em, như những gì đã từng, vẫn rất nhạy cảm. Và em nhận ra tôi đang cáu. Và em không nói gì nữa cả sau khi trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi về lịch trình tối nay. Nhưng lúc đấy, lần đầu tiên tôi đã nghĩ rằng, tại sao em không thể cảm thông cho tôi. Em có thể nhẹ nhàng hơn được mà, tôi đang không ổn, tôi biết rõ và hơn ai hết, tôi cho rằng, em cũng biết rõ...

Vô đề

     Mình luôn tự nhìn vào tấm gương của người xung quanh mình, người càng thân mình càng để ý, rằng cách họ vượt qua khó khăn thế nào, giải quyết tình huống có tốt không... Qua đó, mình tự rút ra được kinh nghiệm khi gặp những chuyện tương tự, hoặc tình huống tương tự, mình có thể bình tĩnh đón nhận và xử lý các sự việc đó. Ngoài ra, mình cũng nhìn nhận cách mọi người đối mặt với "nhiều hơn một" những chuyện như vậy tại cùng một thời điểm. Những lần quan sát như thế tạo cho mình tâm lý tốt và một cách tiếp cận mọi chuyện - mình nghĩ - là khá tốt.          Mình cũng muốn những người xung quanh mình học được cách đối mặt vấn đề như vậy, để rồi trong cuộc sống có rất nhiều vấn đề họ vẫn có thể làm mọi việc trôi chảy. Có lẽ với mình đây là một trong số những đức tính sẽ lớn lên con người ta, có thể nói là trải nghiệm, nhưng cũng sẽ là đức tính mà họ cần phải tự ý thức được rằng nên nâng cao hơn mọi thời điểm, trong từng phút giây trôi qua, từ từng tì...