Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Time flies, and we...

 BBroke up!
Các bài đăng gần đây

Vô đề

     Mình luôn tự nhìn vào tấm gương của người xung quanh mình, người càng thân mình càng để ý, rằng cách họ vượt qua khó khăn thế nào, giải quyết tình huống có tốt không... Qua đó, mình tự rút ra được kinh nghiệm khi gặp những chuyện tương tự, hoặc tình huống tương tự, mình có thể bình tĩnh đón nhận và xử lý các sự việc đó. Ngoài ra, mình cũng nhìn nhận cách mọi người đối mặt với "nhiều hơn một" những chuyện như vậy tại cùng một thời điểm. Những lần quan sát như thế tạo cho mình tâm lý tốt và một cách tiếp cận mọi chuyện - mình nghĩ - là khá tốt.          Mình cũng muốn những người xung quanh mình học được cách đối mặt vấn đề như vậy, để rồi trong cuộc sống có rất nhiều vấn đề họ vẫn có thể làm mọi việc trôi chảy. Có lẽ với mình đây là một trong số những đức tính sẽ lớn lên con người ta, có thể nói là trải nghiệm, nhưng cũng sẽ là đức tính mà họ cần phải tự ý thức được rằng nên nâng cao hơn mọi thời điểm, trong từng phút giây trôi qua, từ từng tì...

Sống có trách nhiệm

 Như tiêu đề, thực ra mình đã nhận ra vấn đề từ rất lâu rồi. Nhưng sau đoạn thời gian nghỉ việc cũ và nhận vị trí mới vừa rồi, mình có vài điều muốn note lại, coi như để nhắc nhở bản thân nhiều hơn. Đầu tiên, định nghĩa trách nhiệm đối với mình rất đơn giản, nhưng cũng khó thực hiện. Đó là một ràng buộc, một yếu tố cấu thành cuộc sống. Đó là thứ cơ bản nhất của một con người ( tốt), là cốt lõi để xem mình có thể đi xa được tới đâu. Đó là nền móng trước khi mình suy nghĩ tới hành động sắp tới. Có nhiều vấn đề mà mình cần có trách nhiệm ở trong đó, ví dụ như công việc, gia đình, bạn bè,... Để sống có trách nhiệm, và hoàn thành trách nhiệm không khó, điểm đặc biệt ở chỗ mình nâng "mức" trách nhiệm của mình tới đâu. Ví dụ như khi bước vào một mối quan hệ, nếu mình chỉ đặt trách nhiệm bản thân ở mức tròn vai, thì sẽ khác xa khi mình đặt nó lên ở mức lớn hơn như "trụ cột", "điểm tựa". Bên cạnh đó, sống có trách nhiệm quan trọng nhất có lẽ là trách nhiệm với bản ...

Thế nào là yêu?

 Hôm nay tôi buồn! Hôm nay là một ngày mệt mỏi, công việc liên tục và tôi vẫn chưa giải quyết xong. Tôi thì không phải là một người giỏi xử lý nhiều việc cùng lúc, lúc em nhắn cho tôi những dòng tin nhắn như ngày thường, tôi chợt cảm thấy căng thẳng, đầu tôi oong lên, mắt tôi tối lại và tay tôi ngừng gõ những dòng code. Tôi đã phải tự tắt điện thoại để đầu óc được tập trung hơn, không phải suy nghĩ về một vấn đề với tôi là rất bé nhưng em xử lý dài lê thê. Tan tầm, tôi về đón em như đã hẹn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, tôi thấy tức ngực, người tôi đói gần lả đi. Và tôi đã có thái độ nói chuyện rất "chán" với em. Em, như những gì đã từng, vẫn rất nhạy cảm. Và em nhận ra tôi đang cáu. Và em không nói gì nữa cả sau khi trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi về lịch trình tối nay. Nhưng lúc đấy, lần đầu tiên tôi đã nghĩ rằng, tại sao em không thể cảm thông cho tôi. Em có thể nhẹ nhàng hơn được mà, tôi đang không ổn, tôi biết rõ và hơn ai hết, tôi cho rằng, em cũng biết rõ...

Quá khứ, hiện tại và tính chuyện tương lai

 Quá khứ của tôi và em là những lần tôi đợi em dưới nhà, những lần em makeup mấy tiếng đồng hồ đợi tôi chở ra hồ Tây, là những lần tôi và em cùng nhau thử quần áo, khen cái này đẹp cái kia buồn cười, là những lần tôi ngủ quên trước khi đi đón em, em giận dỗi, là những hôm trời mưa tôi cùng em cùng nhau ướt, và quyết phải có nhà có xe sớm nhất có thể. Là những lần tôi lỡ dại nói chuyện với những cô gái khác, là những lần tôi phải giả vờ say để có thể nói chuyện với em, là những lần tôi giả vờ mình không sao khi em lỡ quên điều gì đó tôi thích và ngược lại, là cái lần mà tôi giả vờ ngã xe gọi mấy thằng em ra rồi báo cho em...  Tất cả những điều đó, tôi chưa từng, cũng không có ý định sẽ cùng ai trải qua nữa. Quá khứ như thế, là những kỷ niệm đẹp, khi tôi trao đi tất cả chẳng hề so đo. Tôi sẽ khắc ghi nó. Hơi nghẹn một chút, thôi ngày hôm sau viết tiếp

Sáng và tối...

 Hà Nội, 07/08/2022. Em à, loài người thật kỳ lạ, họ có những góc tối chả muốn ai biết. Họ có những bí mật mà họ sẽ đem xuống mồ khi họ chết. Và họ còn có cả nhiều nhân cách nữa. Thật nực cười cho những kẻ phạm tội, luôn nhận lỗi khi đứng trước tòa, dù biết điều chúng đã làm là sai. Thật nực cười khi bảo rằng tôi thấy ăn năn. Con người tôi, vốn dĩ đã chẳng tốt lành gì. Tôi dối trá, nhỏ nhen, ích kỷ, không có sự kiên định. Tôi rối rắm, tôi khó hiểu, đến tôi cũng không biết tôi đang làm gì. Tôi là một thằng tồi. Tôi không biết rồi mai này tôi sẽ trở thành người như thế nào, là kiểu người gì, tôi cũng không biết tôi có tự xấu hổ khi tôi lớn, phần chính chuyên trong con người tôi vẫn lớn lắm =))) nhưng phần con trong tôi lại lớn hơn. OMG tôi đã làm gì thế này, tôi muốn viết ra, viết hết, nhưng tôi không thể. Bí mật, hãy cứ để nó ngủ yên. Vài dòng tâm sự không đầu, không cuối, chả để ai đọc và cũng chả mong ai đọc, nhưng vẫn post lên đây, coi nhưng một lần tôi mạnh mẽ thừa nhận sự sai l...

Tuổi trẻ, vai trò của sự trải nghiệm, và sự cân bằng...

 Đã bao giờ bạn tự hỏi? Đã bao giờ bạn tự hỏi, điều gì làm bạn thực sự thích thú trong cuộc sống hiện tại, điều gì khiến bạn phấn khích ngoài những sở thích hàng ngày... Dạo gần đây, mình gặp nhiều người thú vị, những câu chuyện thú vị, đến từ nhiều phía. Họ thú vị bởi những trải nghiệm của họ, những câu chuyện thú vị về sự đặc biệt của riêng nó. Và hơn hết, những điều này đều làm mình suy nghĩ về sự trải nghiệm. Liệu những thứ mình đã trải qua liệu đã đủ chưa, để cho mình sự tràn đầy trong tâm hồn, để có đủ góc nhìn về cuộc sống. Và liệu nếu mình có đủ khả năng để trải nghiệm không... Đã bao giờ bạn tự hỏi, bạn đang sống vì điều gì... Đương nhiên là rồi. Mình chắc chắn rằng ai cũng đã hơn một lần tự hỏi. Nhưng liệu chúng ta có đang làm đúng những gì mình mong muốn... Đã bao giờ bạn tự hỏi, bạn cần gì... À, rõ ràng là chúng ta cần tiền. Nhưng với mình, ở thời điểm hiện tại, điều mình cần nhất là sự trải nghiệm. Cơ hội để trải nghiệm đến với mình cũng không nhiều, mình cũng đang khô...

Wew, vị trí mới!!!

Hà Nội, 18/01/2022 10 ngày nữa thôi, 10 ngày nữa thôi là tôi được nghỉ tết rồi các ông ạ. Một năm phấn đấu, vượt qua quá nhiều trắc trở mà tôi không nghĩ tôi có thể gặp trong một năm đại dịch, cuối cùng cũng sắp được nghỉ ngơi rồi. Thời gian từ lần tôi viết bài trước, tới lần này, có một tin vui và một tin buồn. Tin vui là được chuyển tới vị trí mới, làm về nghiệp vụ mới, và "sáng" hơn một chút =)) Tin buồn là ... thôi, sau 8h tối rồi, không được tiêu cực =))) Những ngày cuối năm này, tôi thường suy nghĩ về những việc tại thời điểm này nhưng của các năm về trước. Tôi nhớ những kỷ niệm hồi đại học, tôi thèm cảm giác được buông thả những thứ ràng buộc hiện tại, về trách nhiệm của một người đàn ông (đang) trưởng thành, và về trọng trách của một người con trong gia đình. Tôi ước gì mọi thứ thật thuận lợi, nhưng tôi biết để đạt được thành quả thì cần cả quá trình dài =)))) wtf nhưng tôi cũng không rõ tôi đang viết cái gì nữa, hơi lười và tối này chill nên ngồi type vài dòng vu vơ ...

Đêm dài, điếu thuốc còn cháy đỏ, khói còn bay...

Hà Nội một ngày gió mùa về... Cũng gần 2 tháng chưa viết bài nào nhỉ, hôm nay nhân ngày deadline dí, ngồi tâm sự một chút. Cũng chả có gì nhiều, ngoài việc mình suy nghĩ nhiều hơn. Dường như càng già đi, càng nhiều tuổi hơn, con người ta lại càng suy nghĩ nhiều hơn, chậm lại, một cách kỹ lưỡng. Hiển nhiên là ai cũng biết điều đó, nhỉ? Vấn đề ở đây là, tôi chả nghĩ thông suốt được điều gì cả. Mỗi thứ tắc lại một chút, và những dự định thì dở dang... Tôi suy nghĩ về tương lai, rồi liệu dăm ba năm nữa, mình sẽ trở thành thế nào. Tôi không biết, bạn không biết, chúng ta không biết. Nhưng chúng ta cần kế hoạch. Ừm, mọi con đường đều dẫn tới thành Rome, và với tôi, mọi thứ tôi đang làm, hi vọng là đều dẫn về đích của kế hoạch 5 năm lần thứ nhất! Tôi chẳng thể chia sẻ nhiều, chẳng thể cởi mở nói về dự định của tôi, kể cả là trên blog này. Tôi biết, đó là dấu hiệu của sự thiếu tự tin, liệu có thể thực hiện ước mơ của mình hay không. Chỉ muốn type ra vài dòng gì đó, cho đỡ chán, coi như đang tâ...

Hà Nội, 02/10/2021

Hôm nay nói về chủ đề gì bây giờ nhỉ =)) Viết vài dòng tâm sự để sau này nhìn lại thôi ha. Sau hơn 2 năm đi làm, và sau hơn 5 năm tự nuôi bản thân, mình cảm thấy thế giới này thật sự đáng sợ. Phải làm sao để bản thân đi đúng đường, không bị lạc trong đó? Ngày thường thì rất bình thường, mình vẫn tập trung cho những dự định của bản thân. Con người sống, đáng sợ nhất là không có cho mình mục tiêu, và không tin vào bản thân. Mình thì ổn, có những mục tiêu rất cụ thể, và khả thi, nhưng lâu dần mình cũng hoài nghi vào chính mình. Làm sao để đạt được nó, liệu bản thân có làm được không, bản thân làm thế này đã đúng chưa?.. vân vân. Rất nhiều thứ. Những lúc bơ vơ như vậy, mình thường buông thả bản thân ( một chút) để nhận ra sai lầm và điều chỉnh quá trình vừa qua, chỗ nào mình cố gắng không đáng, chỗ nào mình chưa đủ tập trung... Mình biết, mình còn quá nhiều thứ để lo, mình còn quá nhiều mối quan hệ cần phải tập trung, còn quá nhiều người đặt hết hi vọng, niềm tin của họ vào mình. Mình chư...